Quan chức CSVN: Sợ dân hay sợ nhau?

Phạm Chí Dũng - Người Việt

- Quảng Cáo -

Đã đến lúc Luật Cảnh Vệ cần mở rộng tối đa, không chỉ 18 “đối tượng” được bảo vệ mà cho cả những ai đã thấm đủ sợ hãi vì “ân oán giang hồ.”

Có một câu chuyện nhỏ, tưởng như hài hước nhưng lại đặt dấu mốc thật sâu xa cho nỗi sợ hãi khôn nguôi ấy.

Tháng Chín, 2014, một vị tướng quân đội “phát hiện” trước nhà ông một hộp quà lạ. Không biết bởi tâm trạng bất an đến mức nào, vị tướng này đã triệu hàng chục binh sĩ công binh đến để xác minh. Báo chí cũng được nước đăng tải ồn ào như thể có “âm mưu khủng bố.” Nhưng rốt cuộc, kết quả được mở ra: đó chỉ là một gói quà trung thu bình thường, trong số hàng chục ngàn gói quà trung thu chuyển theo dạng bưu phẩm ở Việt Nam.

Ông Nguyễn Bá Thanh - cựu Trưởng ban Nội chính TƯ đảng CSVN. Ảnh: Internet
Ông Nguyễn Bá Thanh – cựu Trưởng ban Nội chính TƯ đảng CSVN. Ảnh: Internet

Chỉ vài tháng sau cơn sợ hãi thần hồn nát thần tính trên, nổ ra vụ “tau khỏe mà, có chi mô” của người sắp trở thành cố trưởng ban nội chính trung ương Nguyễn Bá Thanh. Những bóng ma lẩn khuất ở đầu giường bệnh nhân ung thư đã khiến báo chí nhà nước câm bặt trong cơn rùng mình lạnh buốt. Cho tới giờ, cái không khí tang tóc ấy vẫn chưa được “giải mật.”

- Quảng Cáo -

Hai năm sau, bùng nổ Yên Bái. Dấu ấn của vụ này là thảm sát thực sự chứ không còn là âm mưu trong trí tưởng tượng bị ám ảnh suốt ngày đêm. Một dấu ấn nổi bật khác là vụ Yên Bái có “chủ thể” và khách thể” đều là giới quan chức – lần đầu tiên từ năm 1975 đã xảy ra vụ quan chức bắn nhau chết hàng loạt như thế. Nhưng cũng không thể bỏ qua dư luận về một dấu hỏi vô cùng lớn: “cả ba bị bắn.”

Chẳng biết có phải “thần giao cách cảm” hay không, nhưng chỉ trước vụ Yên Bái vài ngày, Quốc Hội đã bàn về Luật Cảnh Vệ. Theo đó, khá nhiều “yếu nhân” như nguyên tổng bí thư, nguyên ủy viên bộ chính trị, và đương nhiên tất cả các ủy viên bộ chính trị hiện nay đều được đặc ân có cảnh vệ bảo vệ. Nhưng chi tiết cần mô tả là trong cuộc họp bàn này, đã hiện ra lộ liễu nhu cầu cần được bảo vệ – không phải như một thời trang, mà là thực chất cần phải thế.

Không ai còn an toàn!

Bây giờ thì không còn quan chức nào an toàn. Sau những xung đột trầm kha trước đại hội 12 và vài cái chết không mấy rõ ràng trước đó, bầu không khí xung đột trong nội bộ đảng đã được “nâng lên một tầm cao mới.” Vụ bắn nhau của quan chức Yên Bái cho thấy tình đồng đội và từ cửa miệng “đồng chí” xưng hô với nhau đã bị đẩy vào vô thức, để thay bằng một ý chí sẵn sàng thanh trừng, loại trừ và diệt trừ nhau. Điều được gọi là “nhân học chính trị” ở Việt Nam đã tiệm cận giới hạn bùng nổ thảm sát cá nhân.

Bây giờ thì không còn quan chức nào an toàn. Thậm chí với một số “đồng chí ủy viên bộ chính trị,” phương án chuyển đổi chỗ ngủ đêm có thể trở thành một nhu cầu chính trị – tương đương với nhu cầu ăn uống.

Sau vụ Yên Bái, trong Quốc Hội, Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng “bỗng dưng” dậy lên những đề xuất, đề nghị là phải tăng cường lực lượng cảnh vệ, phải bổ sung trang thiết bị, và đồng thời gia tăng số đối tượng, thành phần được bảo vệ. Nghe nói một số ủy viên Bộ Chính Trị đã được tăng gấp đôi lực lượng cảnh vệ cùng quy chế bảo vệ rất nghiêm khắc.

Phía trước còn là cả một con đường “không biết đến cuối thế kỷ này có được chủ nghĩa xã hội hoàn thiện ở Việt Nam hay không.” Sẽ còn vô số cuộc xung đột và tranh giành quyền lực lẫn tiền bạc trong “chuyến tàu vét.” Sẽ không một quan chức nào an toàn. Chuyện gì cũng có thể xảy ra!

Giờ đây, không một ai còn an toàn. Ở Việt Nam, không một địa phương nào là không có mâu thuẫn, thậm chí nhiều chính quyền địa phương xảy ra xung đột nội bộ rất nặng nề, đặc biệt về quyền lực và lợi ích nhóm. Sau vụ quan chức bắn nhau ở Yên Bái, điều được dự báo chắc chắn sẽ xảy ra đang dần ứng nghiệm: nhiều quan chức ở nhiều tỉnh thành khác đã đòi có cơ chế cảnh vệ bảo vệ mình, đồng thời sẽ ban hành cơ chế kiểm tra vũ khí, chất nổ… tại những cuộc họp quan trọng của thành/tỉnh ủy, ủy ban nhân tỉnh ; thành, thậm chí xuống cả cấp quận /huyện… Không khí họp hành có vẻ đang bước vào “thời chiến.”

Vào đầu năm 2017, Sài Gòn là địa chỉ đầu tiên công khai cơ chế kiểm tra người vào cổng theo sắc màu “xanh – vàng – cam – đỏ,” trong khi các trụ sở hành chính địa phương khác có thể đã âm thầm tiến hành việc này nhưng không công bố.

Chi tiết thú vị là “xanh – vàng – cam – đỏ” lại khá giống với các mức độ cảnh báo mà cơ quan hình sự quốc tế Interpol đặt ra trong việc cảnh báo và truy nã tội phạm. Phải chăng nhà cầm quyền thành phố Sài Gòn đang “học tập tấm gương” của Interpol?

Sợ dân hay sợ nhau?

Đến kỳ họp Quốc Hội Tháng Nam – Sáu, 2017, một đại biểu quốc hội còn gợi ý “cho thêm” các bí thư, chủ tịch tỉnh/thành vào đối tượng được cảnh vệ với lý do “khi có tình hình phức tạp ở địa phương thì có thể ảnh hưởng đến an toàn của một số cán bộ chủ chốt.”

Vậy là đã diễn ra một cuộc tranh luận quyết liệt về việc có nên bổ sung các bí thư, chủ tịch vào đối tượng được cảnh vệ để tránh bị “ám sát”?

Đề xuất “bí thư, chủ tịch vào đối tượng được cảnh vệ” chắc chắn đã xuất phát từ nỗi sợ hãi khôn nguôi của dàn lãnh đạo địa phương trước sự phẫn nộ của nhiều người dân bị cướp đất, nạn nhân ô nhiễm môi trường, nạn nhân bạo hành của công an trị…, lẫn sợ hãi lẫn nhau trong nội bộ “đồng chí.”

Tại sao họ lo sợ đến thế? Lẽ ra người lãnh đạo phải gần nhau, thật sự gần dân, óc nghĩ, mắt trông, tai nghe, chân đi, miệng nói, tay làm, nhưng lại xây dựng một hàng rào ngăn cách với dân.

Họ sợ dân hay sợ cái gì khác? Nếu là cái gì khác, có phải họ sợ chính nhau hay không? Có phải sợ trong chính nội bộ họ hay không?

Sợ dân đã nhiều, sợ nhau còn nhiều hơn.

Từ vụ Nguyễn Bá Thanh đến những cái chết lộ thiên kinh hoàng xảy đến với giới quan chức ở Yên Bái, cùng những hiện tượng “lãnh đạo bị đe dọa” trong thời gian gần đây, e rằng Luật Cảnh Vệ sẽ được đòi hỏi nới rộng hơn hẳn số lượng chính khách có cảnh vệ riêng. Còn dân chúng Việt lại phải chuẩn bị tinh thần để đóng thêm một khoản thuế nữa, dành cho việc bảo vệ các nhân vật lãnh đạo không chỉ cấp trung ương mà ở cả ở cấp địa phương.

Từ thói quen “ăn của dân không chừa thứ gì,” giờ đây các “đồng chí” lại tìm cách không chừa thứ gì để tự bảo vệ mình. Thêm một lần nữa, dân sẽ phải è cổ đóng thuế để phục vụ cho cái nhu cầu tham sống sợ chết ấy.

- Quảng Cáo -

45 CÁC GÓP Ý

  1. “Chua thay quan tai chua do le”CSVN la mot dam quy sa tang , nhung ke con UME hay thuc tinh, tro ve voi chinh nghia va dan toc hay tu bo con duong ban nuoc ,hai dan ,muon hoa hop hoa giai dan toc thi mot dieu duy nhat la tuyen bo giai the che do bat luong ,con do CS ,moi cong dan tren lanh tho VIETNAM duoc tu quyet van menh dat nuoc bang la phieu cong bang.dan chu van minh ,tu do, hanh phuc, han thu se duoc xoa bo. .

  2. Bản chất cộng sản là luôn nghi ngờ , họ nghi ngờ chính thân nhân vợ ,con , anh ,em họ hàng , nghi ngờ hàng xóm láng giềng , nghi nghờ người dân , giáo dục của cộng sản l;à như vậy .Nên chúng luôn nghi ngờ nhau , sợ nhau hơn bất cứ ai hết .

  3. Bảo vệ yếu nhân là việc làm bình thướng. Các vị đứng đầu các tiểu bang Mỹ điều có lực lương bảo vệ. Quan là người bảo vệ và thức thi pháp luật. Đương nhiên không thể làm hài lòng tất cả. Kẻ tiểu nhân cảm thấy thua thiệt và tức tối ganh ghét nên quan cần được bảo vệ ở bất cứ quốc gia nào.
    Kẻ chống đối lại việc bảo vệ này là cực kỳ ngu xuẩn, lôi kéo thành phần ngu xuẩn kém hiểu về phía mình lại càng ngu.
    Không hiểu sao Việt tân muốn làm cách mạng lại đi cổ vủ cho ý tưởng ngu như vậy.
    Mãi mãi thua Cộng sản thôi.
    Nhớ nhé trước 1975 mổi sỉ quan cấp úy vnch điều có 1 gạt đờ co ( cảnh vệ) hết. Chắc sợ sỉ quan bắn nhau?

    • lủ bần cố nông 3 đời ngu dốt bỏ cuốc bỏ cầy theo thằng tay sai nga tàu hồ chí minh cầm ak ,b40 của nga của tàu đi khủng bố giết dân , đi cướp chính quyền lủ con cháu của chúng không kém ngu dốt gian ác lưu manh tham lam ích kỷ đi làm tay sai bán nước cho tàu có ai tiểu nhân hơn lủ việt cộng . đối với việt cộng chỉ có sự khinh dể phỉ nhổ ai đi tức tối ganh ghét với lủ ngu dốt gian ác tham lam ích kỷ chuyên đi khủng bố đàn áp đánh đập cướp tài sản cướp nhà cướp ruộng vườn mồ hôi nước mắt và máu của nhân dân . lủ việt cộng khủng bố giết người là số 1 có ai hơn chúng mà cần bảo vệ tốn tiền thuế của dân , dân còng lưng làm nuôi đảng cs và nhà cầm quyền cs nay lại them đám bảo vệ nữa dân không còn còng lưng mà phải bò

    • Hiện tại 3 que đang cổ vũ cho cái ngu thì ngu luôn đi. Sẽ không bao giờ thắng cộng sản, nội bộ thì tranh giành đao chính giết hại nhau, làm mất cả chục đảo, mượn tay mỹ hàn thái úc giết dân việt… .

    • ngày xưa VNCH thua khối cs nhưng việt cộng hà nội luôn luôn thua VNCH . liên bang so viêt và khối đông âu đã bị dân làm cho tan rả , việt cộng cũng vậy người dân sẽ kéo dầu nó xuống cùng chung số phận nga như dông âu

    • Muốn làm cách mạng thì bỏ cờ ba que đi, cờ bại trận giết dân, làm tay sai cho mỹ pháp. Phải thay đổi hình ảnh đạo đức cho tốt hơn cộng sản mới thắng được cộng sản. Bỏ luôn hận thù cho đầu óc sáng suốt., minh mẩn.

  4. Muốn có thiên hạ thì phải như bác minh râu hay cái đám cộng nô phải không??? Dân ơi là Dân!!! Ý Dân là ý Trời đâu rồi?!?!?! Ai làm chủ đất nước đây??? Dân hay đảng phái???

  5. hay cho câu ” làm tớ thằng khôn hơn làm thầy thằng dại ” tại sao những thằng lảnh đạo việt cộng quá ngu dốt đi làm tớ thằng dại là thằng tàu nó chỉ biết đi : ăn cắp ,lừa đảo , gian ác , tham lam , ích kỷ , bần tiện , dơ bẩn cả thế giới khinh dể và phỉ nhổ

  6. ông diệm bị giết như kẽ vô gia cư nhưng sự đạo đức, lòng yêu nước và đòi sống khổ hạnh của ông càng ngày ông càng được dân kính trọng , kẽ thù của ông đỏ con mắt cũng không tìm ra một vết nhơ trái lại tên hồ chí minh được cả bộ máy tuyên truyền của việt cộng đưa ông lên làm thánh và chính hcm tự viết sách ca tụng mình nhưng mặt nạ của nó bị rớt ra rừng mảnh vì có bác gô gồ dân chúng càng ngày càng ghê tổm phỉ nhổ châm biếm và bị người đòi nguyền rủa là tên giết dân bán nước cho tàu rước voi về dày mã tổ là tội đồ dân tộc . ( hồ chí minh được gọi là hồ bả chó )

  7. Cái chết là sự đối đáp cuối cùng của số phận con người – bị giết chết như một con chó hoang có gì mà vui vẻ vậy ? Hồ Chí Minh chỉ là người kiệt xuất trong mắt con người thôi – còn các loài khác thì sao có tư cách để nhận xét về người

  8. Trong bất cứ chế độ xã hội nào trên thế giới nầy. Các kẻ cầm quyền dù tốt đẹp hay tàn ác, gian xảo xấu xa tột cùng cũng có kẻ thương người ghét. Khi kể thương nhiều nó vẫn tồn tại ngược lại người ghét nhiều nó sẽ diệt vong.

Chúng Tôi Mong Có Góp Ý Kiến Thêm Từ Quý Vị

Please enter your comment!
Please enter your name here