Nhục!

Lễ vật ăn hỏi
- Quảng Cáo -

Fbkr Thái Bá Tân

………… Hay tin, ông bỏ cả việc đang làm dở ở Sài Gòn, vội vàng bay ra Hà Nội.

Vừa đặt va-li xuống nền nhà, ông cao giọng hỏi vợ:

“Làm sao mà người ta trả lễ?”

- Quảng Cáo -

“Vì con ông làm công an.”

“Công an thì sao mà trả lễ?”

“Ông đi mà hỏi người ta ấy.”

“Nhưng trước đồng ý, người ta đã biết nó là công an rồi cơ mà?”

“Tôi biết đâu đấy. Sao ông cáu với tôi?”

“Nhục!”

***
Con trai ông và con gái gia đình ông giáo phố bên học cùng nhau từ bé rồi yêu nhau và định lấy nhau. Cả hai đều ngoan, lại môn đăng hộ đối, tưởng chẳng còn gì nữa phải bàn. Thế mà khi nghe tin con ông vào Học viện công an, gia đình ông giáo có ý ngãng ra. May hai đứa yêu nhau thực sự nên cuối cùng cũng xuôi xuôi, và tuần trước họ đã đồng ý cho làm lễ dạm hỏi. Thế mà bây giờ… Trả thì trả, thành phố này thiếu gì con gái! ông nghĩ. Đành là thế, nhưng ông thấy bị sĩ nhục. Một gia đình như ông, với một thằng con hiền lành, tử tế như con ông mà bị trả lễ thì thật nhục. Hàng xóm sẽ khối anh được dịp đơm đặt.

Tối đến, ông gọi riêng con trai ra một chỗ, hỏi chuyện.

“Lý bảo bố mẹ cô ấy lần này làm căng, dứt khoát không chịu.” Anh con nói.

“Vì sao?”

Anh ta im một lúc mới đáp:

“Vì có ai đó nhìn thấy con hôm công an dẹp vụ cưỡng chế đất ở Cống Bầu.”

“Con ở đấy thật à?”

“Vâng.”

“Tưởng con lính văn phòng không phải làm những việc đó…”

“Bây giờ cần là người ta điều hết.”

“Thế con làm gì ở đấy?”

Anh con ngước mắt nhìn bố, vẻ ngạc nhiên:

“Làm những việc công an phải làm với bọn phản động. Bọn bị các thế lực thù địch kích động làm loạn…”

Đến lượt ông bố dướn mắt ngạc nhiên:

“Con có đánh người ta không? Thậm chí nổ súng?”

“Con thì không, vì chưa cần.”

“Còn nếu cần?”

Anh con không trả lời.

“Hôm dẹp mấy vụ biểu tình chống Tàu con có tham gia không?

“Có.”

“Có đánh ai không?”

“Không. Chỉ xô đẩy. Mà bố hỏi kỹ thế làm gì nhỉ? Đấy là việc của con. Nhiệm vụ của chúng con là bảo vệ đảng, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân.” Anh con thậm chí cao giọng, là việc xưa nay ông chưa từng thấy, vì nó vốn là đứa hiền và ngoan nhất nhà.

Rồi anh ta nói thêm:

“Trước bố đi bộ đội, cũng để bảo vệ đảng, bảo vệ đất nước và nhân dân như con bây giờ thôi. Việc bố xưa bố làm. Việc con nay con làm. Thế cả.”

Ông thấy vương vướng trong cuống họng.

“Không, khác hẳn. Xưa bố đánh giặc, đánh Mỹ. Nay chúng mày đánh nhân dân. Xưa nhà nước lấy đất người giàu chia cho người nghèo. Giờ thì ngược lại.”

Ông định nói thế. Thậm chí định tát và mặt thằng con của mình, nhưng nghĩ thế nào, ông im lặng bỏ vào phòng mình.

***
Ông nằm ngửa, mắt nhìn trân trân lên trần nhà.

Vậy là con ông đã thay đổi. Trong nhà với bố mẹ có thể nó vẫn như xưa, nhưng ra ngoài thì đã khác. Mà chỉ sau mấy năm học ở trường cảnh sát. Người ta đã dạy cho nó những gì nhỉ? Chắc các ông thầy ở đấy phải giỏi lắm mới thuyết phục được nó tin mấy ông bà nông dân chân đất mắt toét và mấy vị trí thức già yêu nước là phản động để xô đẩy và đánh họ. Hay đạp vào mặt họ. Hay thậm chí có thể bắn họ. Lúc nãy nó chẳng bảo “chưa cần” đấy thôi.

Láo! Nhục!

Hôm sau, ông nhẹ nhàng bảo vợ:

“Thôi, bà ạ. Người ta đã muốn thế thì mình cũng im đi cho xong. Chắc họ phải có lý do của họ. Nhục cũng phải chịu chứ biết làm thế nào.”

Bà vợ ông chỉ hiểu chữ “nhục’ theo nghĩa bẽ bàng với hàng xóm chứ không biết ông hàm ý cái nhục khác còn lớn hơn.

(Thai Ba Tan)

- Quảng Cáo -

9 CÁC GÓP Ý

  1. Biết Nhục thì vẫn còn 1 it lương tâm của con người ,đã bao nhiêu người trí thức nghĩ rằng mình về cộng tác với CS Bắc Việt là yêu nước ,hãy nhìn Trần Đức Thảo 1 triết giả đã từng tranh luận với Jean Paul Sartre , Nào là Dương Quỳnh Hoa Ngõ Bá Thành , Trương dĩnh Dzu,và nhóm cắc ké Lẽ hiếu Đằng ,Huỳnh tấn Mẫm.phạm xuân Ẩn
    những kẻ mà khi nhận ra rằng mình đã lỡ bước sa chân mà hại đến đất nước thì nỗi NHỤC kia gặm nhấm lương tri ,nhưng CS đã dùng cái bao tử để kiểm soát bộ óc ,nên biết lẩm nhưng cái thẻ Đãng cái sổ huu ,và nhất là gia đình cần phải ăn phải sonh hàng ngày,ló đầu lộ diện thì bị quy cho là Phản Động thì con bị đuổi ở trường học ,vợ chồng từ giả công ăn việc làm , đã vậy còn bị Công Ăn rình rập cả ngày ,mời lên làm việc,lúc ấy treo mõm vì muốn mua thức ăn dù bẩn cũng cần đồng tiền có hình Hồ Chó Minh uống máu kinh , đây là nỗi sợ hãi kinh hoàng biến trí thức , trình độ văn hóa cao cũng trở thành con cừu ngoan ngoãn khi mà số phận của gia đình nằm trong những hành động chống đối Đãng , thế nên ngậm miệng ăn tiền ,cho đến 1 ngày mọi người đứng sắp hàng như người Do Thái bước lên những chuyến tàu chở đến DACHAU ,,BUCHEN WALD và bước vào lò ga với nụ cười vì họ tưởng được sắp hàng để đi tắm và phát quần áo tù .
    ở đây những chuyến tàu xuyên Trung Hòa lục địa để đưa người Việt đến vùng Tân Cương Tây Tạng ,để đồng hóa đồng thời người Hoa sẽ được đưa đến cả triệu triệu người trám chỗ của người Việt trong toàn nước VN ,dân số Tàu với 1ty 6 người ,thì khoảng 100 triệu người di dân đến VN chẳng là 1 vấn đề ,ngoài ra với chính sách mỗi gia đình 1 con đã làm TQ thiếu đàn bà , 17 triệu đàn ông đã không tìm được vợ ,nay chiếm đuoc VN thì các thanh niên ,đàn ông sẽ được đưa đi xa ,rất xa để hủy diệt sự chống đối ,đàn bà Vn phải ở lại để làm nhiệm vụ truyền giống cho Tàu Khứa .
    Và đây là cái NHục mất nước sẽ là cái nhục mà rửa mãi không xong ,và chì còn có mỗi câu VINH BIET VN thân yêu rồi tắt lịm

Chúng Tôi Mong Có Góp Ý Kiến Thêm Từ Quý Vị

Please enter your comment!
Please enter your name here